Đề Xuất 5/2023 # Đọc Chương 9: Tiệm Cá Tây Thi # Top 6 Like | Nhahangchacangon.com

Đề Xuất 5/2023 # Đọc Chương 9: Tiệm Cá Tây Thi # Top 6 Like

Cập nhật nội dung chi tiết về Đọc Chương 9: Tiệm Cá Tây Thi mới nhất trên website Nhahangchacangon.com. Hy vọng thông tin trong bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu ngoài mong đợi của bạn, chúng tôi sẽ làm việc thường xuyên để cập nhật nội dung mới nhằm giúp bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất.

Một tháng trước… Vào tháng bảy hàng năm, trên đảo Không Tên đều tổ chức một lể hội hóa trang rầm rộ kéo dài từ đầu tháng đến cuối tháng, chào đón tất cả du khách thập phương và những cư dân trên đảo không cần phải làm việc. Cho nên tháng bảy được gọi là tháng ăn chơi. Nhưng không phải tất cả mọi người đều vì lễ hội này đến, còn một nguyên nhân khác. Ngay dưới chân họ, một thế giới ngầm của nắm đấm và máu đang diễn ra, thu hút tất cả con bạc ở khắp mọi nơi. “Đánh mạnh vào…hạ gục hắn đi.” “Đứng dậy, đứng dậy mau!” “Chết tiệt..!!!” Hàng trăm tiếng reo hò phấn khích đang đổ dồn về phía sàn đấu. Dưới sân khấu những con người cao hứng không ngừng la hét inh ỏi, vỗ bàn đập ghế. Bầu không khí đang được thiêu đốt, mọi người đều kích động, vì còn hai phút nữa trận đấu sẽ kết thúc. Số phận của món tiền cược của họ sẽ ra sao đây? “Keng..ng..!!!” “Keng..ng..!!” Sau hai hồi đánh khẻ của trọng tài, âm thanh vang dội của trọng tài phát ra, thì rất nhiều người đã phải vò đầu tức tối, ói ra máu. Có ai ngờ một tên cao lớn vạm vỡ như vậy cũng không chịu nổi một đấm của đấu sỉ hạng ba câu lạc bộ A Tư Bổn. Tiền của họ đương nhiên rơi vào túi ông chủ A. Đấu võ cá cược là thú vui tao nhã của đảo Không Tên, do ông chủ A tổ chức, với mức lệ phí tham gia ba mươi triệu, chỉ cần thắng được đấu sĩ ở đây thì có thể lãnh năm tỉ tiền thưởng. Nhưng lấy được nó không phải dể dàng, thực tế chứng minh có nhiều người đến khiêu chiến nhưng đều tay trắng ra về. “Người tiếp theo!” Từ dưới khán đài, một bóng trắng nhảy vọt lên sàn đấu. Trước đôi mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của mọi người, bởi vì người khiêu chiến lần này là một tên thiếu niên. Dáng dấp có cao lớn nhưng cũng chỉ là một tên nhóc mặc đồng phục học sinh. Hoắc Lôi đảo mắt nhìn xuống khán đài nhưng vẫn chưa thấy người cần tìm. Không phải nói sẽ đến trước lúc trận đấu bắt đầu, có khi nào ở phía sòng bạc xảy ra vấn đề. “Nhóc con! đang nhìn đi đâu?” Đối thủ của Hoắc Lôi bắt đầu lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn, vừa hạ được một tên cao to, máu nóng trong người vẫn đang sục sôi, khí thế bừng bừng, nên gã tự tin chỉ một cú đấm đã có thể đánh gục được Hoắc Lôi. Để kéo dài thời gian, Hoắc Lôi cúi người lôi dây giày ra buộc lại. “Còn ai muốn đặt cược?” “Còn ai không?” Khi trên sàn đấu đã đủ đấu sĩ và người khiêu chiến, thì bên dưới khán đài người của câu lạc bộ sẽ tiếp nhận đặt cược. Kẻ có mắt nhìn đều nhận ra đấu sĩ của A Tư Bổn sừng sững như quả núi, cánh tay to như bắp chân, và bắp chân ngang ngưỡng cột nhà. Ngược dòng thời gian, người bị đánh rớt khỏi sàn đấu vừa nãy là một gã to lớn nặng gần trăm cân. Còn thằng nhóc học sinh này…. Nếu thi next top model thì khẳng định không giành nhất cũng giựt nhì. Nhưng đây là đấu trường thì phải xem nắm đấm ai to hơn, đẹp mã có ích gì cho nên thắng thua đã quá rõ. Vì vậy không có kẻ nào bén mảng tới quầy đặt cược. “Lão đại! xem ra đêm nay không có ai đặt cược.” “M** nó! chán chết được.” Ngồi cạnh bàn đặt cược là một ông lão bụng phệ U60 , đang ngồi ăn táo. Lão cắn mạnh một phát, nước táo bắn ra bốn phía. “Một chung mười cho thằng nhóc đó thắng, có dám nhận cược?” Giọng nói cao lãnh từ phía xa vang đến. Tất cả đàn em của A Tư Bổn đang bao quanh bàn đặt cược đều tránh ra. Một mĩ thiếu niên với nụ cười ngạo mạn, dáng vẻ như khiêu chiến, và tay cầm ba lô đi tới. Lại là một thằng học sinh khác. Không phải ngày quốc tế thiếu nhi qua lâu rồi sao. Lướt nhìn bộ đồng phục nam sinh đang mặc trên người hắn. A Tư Bổn nhếch miệng cười kinh thường, lão cầm khăn tay lau sạch nước táo dính trên miệng. “Nhóc con! xem như ông làm việc thiện, đem mấy đồng lẻ của cậu về mua sữa uống.” “Không ngờ ông chủ A lại là kẻ nhát gan, nếu lão sợ thua không dám nhận cược, vậy.. tôi đành phải mang tiền của mình về.” “Đứng lại đó!”

Người vừa xoay lưng đi, A Tư Bổn lập tức ngăn lại. Dám nói lão nhát gan, cược này mà không nhận, lão còn mặt mũi gì xưng làm lão đại. “Thằng nhóc! mày tên gì?” lão lên tiếng “Hoắc Kiêu” A Tư Bổn không biết thằng nhóc này lợi hại ra sao, nhưng lão rất kỵ cái nụ cười đầy ngạo mạn vừa rồi. “Cho nó đặt cược.” “Lão đại!” Đám đàn em của ông chủ A có vẻ không được hòa nhã. Chỉ là một tên nhóc trung học, trong ba lô chứa được bao nhiêu tiền, nhưng khẩu khí nói chuyện lại rất lớn, không biết trời cao đất dày. Họ có phần khinh thường, nhưng khi nhìn thấy ba lô tiền của Hoắc Kiêu đổ xuống trước mặt, đều há mồm kinh ngạc. Niềm tin mãnh liệt có dấu hiệu lung lay, nếu như thằng nhóc này thắng, thì mười lần số tiền cược trên bàn sẽ là bao nhiêu…con số lớn tới mức họ không thể nào dám nghĩ đến. “Sợ rồi sao?” Hoắc Kiêu lên tiếng. “Sợ…lão chưa từng biết sợ là gì” A Tư Bổn ngồi ngay ngắn dựa lưng vào ghế, rồi ra hiệu cho người của lão bắt đầu trận đấu. Hoắc Lôi chờ giây phút này cũng lâu, sau khi anh trai xuất hiện thì hắn bật người dậy. “Nhóc con! nếu sợ thì cút mau, không cần tỏ vẻ” “Gấp gáp muốn thua vậy sao?” Lớn tiếng thách thức gã đấu sĩ . Hoắc Lôi từ xa lao tới, họ không ngờ hắn lại đánh đòn trực diện. Theo suy nghĩ của mọi người hành động này là trứng chọi đá. “Nhóc con! ông sẽ hạ gục mày chỉ trong một giây.” “Bốp..p..!!!” Cả hai quả đấm cùng lúc giao nhau, Hoắc Lôi giơ nắm đấm thứ hai đánh thẳng vào má trái, gã trúng đòn nên lùi về sau vài bước và phun ra chút bọt máu. Thất bại đến lần này, do gã khinh thường địch nhưng sẽ không có lần hai. “Nhóc con! cũng khá lắm” Rữa nhục cho cú đấm vừa nãy, lần này người động thủ trước chính là gã, như kẻ khổng lồ to lớn, mỗi bước chạy đều rung chuyển cả sàn đấu. Vũ bão như mãnh hổ, gã lao tới dùng song cước đá vào người Hoắc Lôi. “Zá…a!!!” Hoắc Lôi lộn nhào người né tránh, gã tiếp tục lao tới. Từ xa Hoắc Lôi phi người lên tung cước đá vào ngực gã, thừa dịp gã mất thăng bằng, và quật ngã bằng đòn kẹp cổ. “Rầm..m..!!!” Kết thúc trận đấu chỉ với năm phút. Xương hàm đã chạm gần đến đất, những khán giả bên dưới vẫn chưa hết sửng sốt. Gã khổng lồ trong mắt họ đã bị đánh gục. “Lão đại! chúng ta thua rồi.” “Hét cái gì, tao không có điếc” Vượt qua cơn đau thắt ruột, A Tư Bổn đành gom tiền đưa cho Hoắc Kiêu. Lúc cầm bao tiền trên tay đàn em của lão vẫn giữ khư khư không chịu giao ra. “Lão đại! là mười tỉ… đưa hết cho nó thật sao?” “Mày…” Lại cứ thích chạm nổi đau của A Tư Bổn, cảm giác như vừa bị cướp xông vào nhà cướp sạch tiền mà vẫn phải nhe răng cười. Tiền cược của Hoắc Kiêu đã lấy được nhưng tiền thưởng của Hoắc Lôi thì vẫn chưa đến tay, cho nên anh em họ vẫn chưa thể rời đi. Thì lúc này, từ phía cửa ra vào có một đám người dữ tợn tay cầm hàng đi tới, khí thế hừng hực gặp ai cũng muốn “xả”. “Lão đại! chính là thằng nhóc đeo kính đó, sáng nay đến sòng bạc của chúng ta náo loạn.” Tên đàn em chỉ tay về phía Hoắc Kiêu đang đứng. “Thằng nhóc chết tiệt! dám đến sòng bạc của ông giở trò gian lận, bắt nó lại.” Từ lúc người của Á Tư Mã bước vào thì Hoắc Kiêu đã nhìn thấy. Hắn lặng lẽ lẫn vào đám đông, lại gần sàn đấu. Hoắc Kiêu giao tiền cho Hoắc Lôi, sau đó chia làm hai ngã tẩu thoát. Nhưng trước khi bỏ đi hắn lại chạy đến chỗ ông chủ A, vẫn còn đang đắm chìm trong nổi đau mất tiền nhìn thấy Hoắc Kiêu, lão tỏ ra rất khó chịu.

Đọc 9, Vớt Cá Vàng Là Cái Vấn Đề

“U, này không phải Risa sao? Ngươi cũng tới ngày mùa hè tế chơi?” Yamamoto Takeshi vừa quay đầu lại thấy Risa cao hứng đối nàng chào hỏi. Risa gật gật đầu: “Ân, cùng đồng học cùng nhau ra tới.” Tsunayoshi có điểm thẹn thùng gãi gãi đầu phát cúi đầu thường thường đánh giá Risa: “Nguyên lai là Risa a, ta còn tưởng rằng ngươi đã về nhà.” “Là ngươi a, ta còn tưởng rằng là ai.” Hayato Gokudera nhìn Risa liếc mắt một cái đem một cái tân chocolate chuối bày đi lên. “Các ngươi hảo a, Gokudera quân, Yamamoto quân còn có Tsunayoshi quân.” Risa phi thường lễ phép chào hỏi nghĩ nghĩ, sau đó ở cầm lấy một cái chocolate chuối: “Ta ở mua một cái đi.” “Nga nga, Risa ngươi thích ăn chocolate chuối sao?” “Cũng không phải đặc biệt thích, cũng không tệ lắm đi, hơn nữa đều là bằng hữu thăm một chút các ngươi sinh ý cũng không tồi.” Bởi vì cảm thấy hôm nay nói không chừng hội ngộ thấy cái gì chuyện tốt.Risa tiếp tục cùng ba người nói vài câu liền đi rồi, sau đó vừa đi vừa chơi, cũng có phải hay không sẽ mua một chút ăn. “Vị tiểu thư này ngươi muốn hay không chơi một chút a?” Ven đường một cái đại thúc ra sức đối Risa thét lên, Risa dừng lại bước chân quay đầu lại, là vớt cá vàng. Nhìn rất nhiều người vây quanh ở nơi đó, Risa cảm giác man hảo ngoạn cũng thanh toán tiền chơi. Nói thực ra đây là Risa lần đầu tiên chơi, tuy rằng vớt cá vàng ở Nhật Bản thực thường thấy bất quá Risa thiệt tình không có chơi đùa. “Ai nha…… Phá……” Risa nhìn phá rớt lưới có điểm phạm sầu.

“A lạp ~ nguyên lai Yuuko Tương sẽ không chơi cái này a ~” Risa cảm giác đối phương tay độ ấm truyền ở chính mình trên tay. “Byakuran ngươi thực sẽ chơi cái này?” Risa đảo mắt không ngoài sở liệu đối thượng Byakuran lan tử la sắc đôi mắt. “Không nga ~” Byakuran cười tủm tỉm buông ra Risa tay, “Ta cũng sẽ không ~” Risa ngẩn người sau đó thấy chính mình trong tay còn có một cái lưới đánh cá không thấy, đang lúc chính mình nghi hoặc thời điểm, byakuran đột nhiên bắt tay duỗi ra: “Vừa vừa ~” Byakuran trong tay đột nhiên nhiều ra tới một cái lưới đánh cá: “Yuuko Tương ta có phải hay không rất lợi hại ~” “Phốc, ha ha ha” Risa bị byakuran này nhất cử động hoàn toàn chọc cười, xoa xoa khóe mắt nước mắt tiếp nhận lưới đánh cá: “Như vậy thật là cảm ơn byakuran ma pháp sư tiên sinh đâu.” “Không khách khí nga ~ yuuko tiểu bằng hữu.” Mặc kệ nói như thế nào, cuối cùng vẫn là Byakuran giúp Risa vớt tới rồi một cái cá vàng. Risa tiếp nhận cá vàng thời điểm đem trong tay duy nhất dư lại chocolate chuối đưa cho byakuran: “Xin lỗi, không có kẹo bông gòn, nhưng là vẫn là hy vọng ngươi có thể tiếp thu.” Byakuran nhìn Risa gương mặt tươi cười, một ngụm cắn chocolate chuối, “Sao, tha thứ ngươi một lần lâu.” “Phanh!” “Thật xinh đẹp!” Risa quay đầu nhìn sao trời hạ pháo hoa, bị pháo hoa ảnh ngược đôi mắt hiện lộng lẫy xinh đẹp, Risa đột nhiên mỉm cười lên quay đầu đối với byakuran nói: “Có thể cùng byakuran cùng nhau xem thật sự thật sự là thật tốt quá đâu.” “Đúng vậy.” Byakuran cũng ngửa đầu nhìn bầu trời pháo hoa, “Thực hảo đâu ~” M_S: này chương hảo đoản a 😑😑😑

Tiệm Cầm Đồ Hàng Cá Nha Trang

Bạn dự định có nhu cầu tìm tiệm cầm đồ Hàng Cá Nha Trang mà chưa tìm ra địa chỉ cửa hàng cầm đồ ở chỗ nào uy tín? – Hiện tại ở Hàng Cá Nha Trang có số đông tiệm cầm đồ nhưng yếu tố nào để săn được tiệm cầm đồ uy tín nhất ? – Ngay sau đây mình sẽ chỉ dẫn cho anh em các địa chỉ hỗ trợ cầm đồ tốt nhất gần xung quanh Hàng Cá Nha Trang .

Hỗ trợ với phong phú các phương thức dịch vụ cầm đồ ở Hàng Cá Nha Trang như cầm đồ cavet xe – đăng ký xe – giấy tờ xe, cầm đồ xe máy cũ, cầm đồ ô tô, cầm đồ laptop, cầm đồ điện thoại/iphone/ipad, cầm đồ máy tính, trang sức/đồnghồ/máy ảnh/sim số đẹp, cầm đồ các thiết bị gia đình thậm trí có cầm đồ CMND/CCCD, cầm đồ sổ hộ khẩu(shk), cầm đồ thẻ sinh viên, bằng đại học….đều được chấp nhận.

Hiện tại với sự cộng hưởng mạnh của internet thì dịch vụ cầm đồ qua mạng tại Hàng Cá Nha Trang được nhiều người Sử dụng, nếu bạn đang gặp rắc rối về vấn đề tài chính thì bạn có thể vay mượn tiền Online mà không bắt buộc phải cầm cố tài sản, chỉ cần chụp chứng minh thư nhân dân CMND/CCCD 2 mặt là bạn có thể vay được tiền mà không nhất thiết gặp mặt, ngồi ở nhà có thể vay được tiền, có tiền qua cách thức chuyển khoản ngân hàng thẻ ATM. Hình thức vay tiền bằng CMND/CCCD trên internet với Thủ tục đơn giản, được hỗ trợ bởi các công ty ngân hàng uy tín nhất Hàng Cá Nha Trang . Liệt kê danh sách các công ty tài chính hỗ trợ vay tiền Online nhanh tại Hàng Cá Nha Trang:

Khi nào tôi có thể nhận được tiền giải ngân?Khi được giải ngân, tổ chức công ty tài chính, ngân hàng sẽ gửi 1 tin nhắn thông báo đến số điện thoại mà bạn đã đăng ký khi làm hồ sơ vay.

Các lưu ý khi thanh toán khoản vay ở Hàng Cá Nha TrangCông ty, tổ chức tài chính, ngân hàng sẽ gửi đến bạn 1 tin nhắn thông báo giải ngân khoản vay và khi gần đến hạn thanh toán. Bạn cần thanh toán khoản vay sớm trước 1 ngày hoặc đúng hạn như quy định trong Hợp đồng Vay cầm cố với Công ty để tránh phát sinh thêm phí chậm trả và các khoản phí khác (tùy theo từng thời điểm áp dụng).

Tôi có thể thanh toán trước hạn được không?Quý khách được thanh toán khoản vay trước hạn bất kỳ lúc nào kể từ sau khi khoản vay đã được giải ngân. Lưu ý: Bạn cần liên hệ bộ phận xử lý nợ của công ty, tổ chức tài chính ngân hàng mà bạn đăng ký vay tiền để được thông báo số tiền thanh toán khoản vay trước hạn.

Tôi có thể thanh toán trễ hạn không?+ Bạn cần liên hệ bộ phận xử lý nợ của công ty, tổ chức tài chính ngân hàng mà bạn đăng ký vay tiền để được xem xét và chấp thuận gia hạn việc thanh toán khoản vay.+ Ảnh hưởng lịch sử tín dụng của Khách hàng.+ Ảnh hưởng việc xét duyệt các khoản vay sau này của Khách hàng.

Truyện Mùa Xuân Đến Muộn Chương 48

Tác giả: Hôi Tiểu Thường (Cá Vàng Nghe Sấm)

Cuối tháng 11, giáo viên phụ trách hẹn Úc Hỉ đến phòng làm việc một chuyến.

Trên đường đi Úc Hỉ đầy một bụng nghi hoặc.

Đi đến nơi làm việc của giáo viên, trong phòng làm việc ở tầng ba đều là những giáo viên phụ trách trong kỳ học này của bọn cô.

Lúc Úc Hỉ đến thì giáo viên phụ trách của cô không có mặt.

Những giáo viên hướng dẫn khác nói cô cứ ngồi đợi một lát, cười cười rồi nói: “Đợi một chút thôi là giáo viên phụ trách quay về rồi.”

Úc Hỉ đợi khoảng bảy, tám phút thì giáo viên phụ trách mới quay lại phòng làm việc.

Thân hình của giáo viên phụ trách thuộc dạng cao gầy, là đặc trưng của người phương Bắc, thế nhưng về mặt làm việc thì lại không được hào phóng hiền hòa như người phương Bắc, trong lòng Úc Hỉ cũng có chút đánh giá về người giáo viên này.

Trịnh Mẫn thấy cô thì sắc mặt điềm đạm: “Đến rồi đấy à.”

Úc Hỉ gật gật đầu, Trịnh Mẫn lấy từ trong ngăn kéo ra một bảng thống kê, nói: “Đây là đơn đăng ký trao đổi du học sinh, em cầm về xem qua rồi điền vào, thứ hai tuần sau nộp lại cho tôi.”

Úc Hỉ không ngờ giáo viên Trịnh tìm mình là vì chuyện này.

Trịnh Mẫn thấy cô đang sững người, lại tưởng rằng cô không muốn đi, ngữ khí toát ra vẻ chế giễu: “Cái đơn này có biết bao nhiêu sinh viên cạnh tranh sứt đầu mẻ trán để được đi, vậy mà sao đến lượt em thì lại do dự thế?”

Úc Hỉ có thể cảm nhận ra được tâm trạng của Trịnh Mẫn có phần không ổn, nhưng vẫn mím môi không nói gì cả.

Về đến ký túc xá, cô đem chuyện này nói lại với Chung Thanh.

Chung Thanh ngồi khoanh chân trên ghế: “Danh sách trao đổi du học sinh này chắc chắn giáo viên Trịnh không muốn đưa cho cậu đâu, chắc là do trong Khoa bắt buộc, vì vậy nên thái độ của cô ta mới như thế?”

Úc Hỉ nghĩ nghĩ cảm thấy quả thật cũng không sai.

Thứ bảy ngày hôm sau, Úc Hỉ quay về thành phố C.

Đợi tới khi Liễu Hương Đông tan làm về nhà, cô đem chuyện này nói lại với Liễu Hương Đông, không ngờ rằng Liễu Hương Đông lại rất hy vọng cô đi: “Con gái trong nhà có thể đi ra ngoài mở mang kiến thức cũng tốt.”

Úc Hỉ vẫn còn có chút lo lắng, dù sao thì nếu so sánh vật giá của nước ngoài với trong nước thì thật sự rất đắt đỏ. Về phương diện tiêu xài đương nhiên cũng không hề ít, với cả nếu như đi thì cũng phải mất một năm, trong nhà cũng chỉ có một mình Úc Thiện.

Liễu Hương Đông dường như nhìn ra được sự lo lắng của cô, bà vỗ vỗ vào mu bàn tay cô: “Về chuyện trong nhà thì con không phải lo, vốn dĩ bố và mẹ cũng đã bàn bạc xong xuôi hết rồi, để con tốt nghiệp xong sẽ ra nước ngoài học tiếp lên cao.”

Úc Hỉ không ngờ rằng Liễu Hương Đông lại có suy nghĩ này, thế rồi chuyện này Úc Hỉ vẫn quyết định không nhắc đến với Ôn Thuần Chi, cô không có cách nào suy nghĩ nổi hành động này của mình rốt cuộc là xuất phát từ đâu và với một trạng thái như thế nào.

Buổi tối nằm trên chiếc giường thân thuộc ở trong nhà, bất chợt lại nhớ tới Tề Dục, cô ấy rời đi cũng phải cả nửa tháng nay rồi, thế nhưng đến hiện tại vẫn không có một chút tin tức, cũng không biết hiện tại cô ấy đang ở nơi nào.

Úc Hỉ không lường trước được, tới khoảng 2 giờ sáng cô lại nhận được điện thoại của Tề Dục.

Lúc đó cô đã sớm chìm sâu vào giấc ngủ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng rung của điện thoại di động, vốn dĩ không muốn nhận máy thế nhưng trong lúc vô ý ngón tay lại chạm phải nút tiếp nhận, vậy là cuộc gọi đã được kết nối.

Đầu bên kia, giọng nói của Tề Dục trầm thấp: “Hỉ Hỉ.”

Đúng vào lúc đó, cơn buồn ngủ của Úc Hỉ đã vơi đi một nửa, cô lấy lại tinh thần, hỏi dò: “Tề Tề?”

Tề Dục cười khẽ: “Ừ, là mình đây.”

Úc Hỉ: “Bây giờ cậu đang ở đâu thế hả?”

Tề Dục đáp: “Mình về quê rồi, gọi cuộc điện thoại này là muốn nói với các cậu rằng mình không sao, các cậu không cần lo lắng. Lúc đó đi có chút vội vàng nên không kịp gặp mặt chào tạm biệt mọi người.”

Tề Dục nói xong, giọng nói bỗng nhiên trở nên có chút không ổn.

Úc Hỉ biết cô ấy đang khóc, thế nên cũng không hề lên tiếng phá vỡ.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu Tề Dục mới thở dài một hơi, tâm trạng đã hồi phục lại như mọi khi, cô ấy bình đạm đáp: “Mình đúng là mất mặt chết đi được.”

Tề Dục liên miên một tràng dài kể lại cho cô nghe về ngày hôm đó ở trong phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng đã nói với cô ấy những gì. Nói xong Tề Dục lại tự chế giễu chính mình: “Hỉ Hỉ, anh ta quả thật quá tàn nhẫn, mình khi ấy sợ chết khiếp, thế nhưng mình gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại anh ta đều không nghe, lại còn chặn số điện thoại của mình nữa chứ. Mình cứ tưởng rằng đi theo anh ta lâu như vậy, nói thế nào thì cũng vẫn sẽ còn chút tình cảm…”

Úc Hỉ đáp khẽ: “Tề Tề, đừng nhắc đến nữa.”

Tề Dục ngừng mấy giây sau đó lại tiếp tục nói: “Là mình quá ngu ngốc, người như anh ta làm sao mình có thể chọc vào được chứ. Hỉ Hỉ, mình hiện tại coi như là kẻ lầm đường đã biết quay đầu, vẫn chưa muộn đúng không?”

Úc Hỉ biết lần vấp ngã này của Tề Dục quả thật quá đau đớn, mà cô cũng chẳng thể nào nói ra nổi mấy lời đạo lý cao thượng kia, thế là cô chỉ khẽ nói: “Vẫn chưa muộn.”

Hai người buôn chuyện tới tận tảng sáng mới cúp điện thoại.

Úc Hỉ cúp điện thoại xong thì rất nhanh đã ngủ thiếp đi, mơ một giấc mơ hết sức nhốn nháo hoảng loạn.

Cô mơ mình với Ôn Thuần Chi kết hôn, sau đó khung cảnh chuyển biến, cô vác chiếc bụng to tướng nhìn thấy Ôn Thuần Chi với người phụ nữ khác cử chỉ thân mật mờ ám.

Cô tỉnh dậy từ trong giấc mộng, thở hắt ra một hơi, giơ tay gác lên trên trán, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

Úc Hỉ không khỏi bật cười, mơ toàn phải những thứ vớ vẩn gì không biết nữa.

Chủ nhật, cô nhanh chóng quay về thành phố B.

Lúc sắp đi, Liễu Hương Đông còn hết lòng khuyên cô nhất định phải điền xong tờ đơn nguyện vọng nộp cho giáo viên phụ trách.

Úc Hỉ quay về ký túc, rửa mặt xong xuôi, một lúc sau cô nhận được điện thoại của Ôn Thuần Chi, nói cô qua đó một chuyến.

Úc Hỉ vốn dĩ không muốn đi lắm, thế nhưng nghe thấy ý tứ trong lời nói của anh có vẻ như rất nghiêm túc.

Úc Hỉ ngồi taxi đi đến đó, bước vào trong phòng khách thì có nhân viên phục vụ đến dẫn cô tới phòng bao.

Bên trong vậy mà lại rất yên tĩnh, giống như là một buổi tụ họp riêng tư.

Ngoài Ôn Thuần Chi ra thì còn có một đôi vợ chồng tướng mạo không hề tầm thường, người đàn ông mặt mũi khôi ngô anh tuấn, còn người phụ nữ thì tướng mạo thanh lệ rất có khí chất. Bé gái ngồi trong lòng người phụ nữ rất đáng yêu, lông mày dày, nước da trắng mịn như ngọc khiết.

Ôn Thuần Chi hướng về phía cô vẫy tay. Úc Hỉ bước qua đó, ngồi xuống bên cạnh anh.

Ôn Thuần Chi làm như xung quanh không có ai, vuốt ve tay cô: “Sao trễ như vậy em mới tới, tắc đường à?”

Úc Hỉ: “Ừm.”

Người đàn ông phía đối diện cầm lấy giấy ăn lau ngón tay cho bé gái, sau đó cười nói: “Đây chính là tiểu cô nương học tiếng Đức mà cậu nhắc tới đó sao?”

Mi tâm của Ôn Thuần Chi giãn ra: “Việc này giúp hay không giúp thì đều nhờ vào cậu cả đấy.”

Người đàn ông cười cười, ánh mắt dịu dàng: “Khó khăn lắm cậu mới nhờ vả tôi một lần, chẳng lẽ tôi lại không nể mặt cậu hay sao?”

Hai người họ nói một câu lộ nửa câu, Úc Hỉ nghe chả hiểu mô tê gì cả.

Đợi tới lúc kết thúc, Ôn Thuần Chi mới nói với cô rằng người đàn ông đó làm việc bên Bộ Ngoại Giao, tên là Chu Mộ Thâm. Bấy giờ Úc Hỉ mới phát hiện ra được tâm tư suy nghĩ này của anh.

Úc Hỉ dựa người vào khung cửa sổ xe, thần sắc có chút ngơ ngác.

Cô không ngờ rằng anh lại đem lời nói của Vu Cẩn nhớ kĩ trong lòng, dẫu sao thì khi đó anh cũng đâu có nghiêm túc lắng nghe đâu chứ, chỉ ngồi một bên với dáng vẻ bất cần hút thuốc nói chuyện với Ninh Tắc Mộ.

Tâm tư của Úc Hỉ khẽ xao động.

Ôn Thuần Chi thấy cô cứ ngẩn tò te thì giơ tay lên chạm khẽ vào mặt cô: “Em sao vậy?”

Úc Hỉ hồi phục lại tinh thần, nắm chặt lấy tay anh: “Thật ra anh không cần phải làm tất cả những việc này.”

Ôn Thuần Chi ngước mắt liếc cô một cái.

Úc Hỉ nhẹ giọng giải thích, cũng có ý muốn dò hỏi ý của anh: “Chuyên ngành này của em đợi tới lúc tốt nghiệp có lẽ sẽ phải tiếp tục học bổ túc chuyên sâu.”

Ôn Thuần Chi rít một hơi thuốc: “Em muốn ra nước ngoài du học?”

Úc Hỉ có chút né tránh: “Cũng không chắc, anh nghĩ sao?”

Ôn Thuần Chi nhếch khóe miệng, dập tắt tàn thuốc: “Muốn đi thì cứ đi thôi, cũng không phải là anh không chu cấp nổi.”

Ngữ khí của anh nhẹ bẫng, cho dù trong khoảnh khắc này Úc Hỉ vẫn nguyện tin tưởng rằng lời nói này của anh có độ tin tưởng tuyệt đối cao.

Úc Hỉ khẽ “Ừm” một tiếng.

Thôi thì có thể ở bên cạnh một đêm thì sẽ ở bên cạnh một đêm, đời người sau này chắc có lẽ sẽ không còn giây phút nào như hiện tại nữa.

~Hết chương 48~

Bạn đang đọc nội dung bài viết Đọc Chương 9: Tiệm Cá Tây Thi trên website Nhahangchacangon.com. Hy vọng một phần nào đó những thông tin mà chúng tôi đã cung cấp là rất hữu ích với bạn. Nếu nội dung bài viết hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!